top of page

Sứ điệp ĐTC Phanxicô nhân Ngày Quốc Tế Cầu Nguyện cho Ơn Gọi lần thứ 58

CHỦ ĐỀ: THÁNH GIUSE, ƯỚC MƠ CỦA ƠN GỌI

Anh chị em thân mến!

Năm đặc biệt kính nhớ

thánh Giuse đã được bắt

đầu vào ngày 8 tháng 12

năm ngoái, nhân dịp kỷ

niệm 150 năm ngày công

bố thánh Giuse là Quan

thầy của Giáo hội hoàn vũ,

(xem Sắc lệnh của Tòa Ân

giải Tối cao, 8/12/2020). Về

phần tôi, tôi đã viết Tông

thư Patris Corde, với mục đích giúp “gia tăng tình yêu của chúng ta đối với vị Đại Thánh này”. Thánh Giuse là một nhân vật phi thường, nhưng đồng thời là đấng “rất gần gũi với kinh nghiệm của con người chúng ta”. Ngài đã không làm những điều kỳ diệu, ngài không có những đặc sủng độc đáo, cũng không có vẻ gì đặc biệt trong mắt những người gặp gỡ ngài. Ngài không nổi tiếng cũng không đáng chú ý: các sách Tin Mừng không tường thuật lời nói nào của ngài. Tuy thế, qua cuộc sống bình thường, ngài đã thực hiện những điều phi thường đối với Thiên Chúa.

Thiên Chúa nhìn vào tâm hồn (xem 1 Sm 16,7), và nơi thánh Giuse, Người nhận ra tấm lòng của một người cha có thể trao ban và tạo nên sự sống giữa những thói quen hàng ngày. Các ơn gọi có cùng mục tiêu này: tạo nên và canh tân sự sống mỗi ngày. Thiên Chúa ao ước uốn nắn tâm hồn của những người cha, người mẹ: tấm lòng rộng mở, có khả năng thực hiện những sáng kiến vĩ đại, quảng đại hiến thân, cảm thông khi an ủi những lo âu và kiên định trong việc củng cố hy vọng. Ngày nay, ơn gọi linh mục và đời sống thánh hiến rất cần những đức tính này, trong những thời điểm được đánh dấu bởi sự mong manh nhưng cũng bởi những đau khổ do đại dịch, đã tạo nên những bấp bênh và sợ hãi về tương lai và chính ý nghĩa của cuộc sống. Thánh Giuse đến gặp chúng ta theo cách dịu dàng của ngài, như một trong những “vị thánh ở nhà bên cạnh”. Đồng thời, chứng tá mạnh mẽ của ngài có thể hướng dẫn chúng ta trên hành trình của mình.

Thánh Giuse gợi cho chúng ta ba từ khóa cho ơn gọi của mỗi cá nhân. Đầu tiên là ước mơ. Mọi người đều mơ ước có cuộc sống trọn vẹn, có ý nghĩa. Đúng là chúng ta nuôi dưỡng những hy vọng lớn lao, những khát vọng cao cả mà những thành công nhất thời - như sự thành công, tiền bạc và giải trí - không thể nào thỏa mãn được. Nếu chúng ta yêu cầu mọi người diễn đạt ước mơ cuộc đời của họ chỉ bằng một từ, sẽ không khó hình dung ra câu trả lời: “được yêu”. Chính tình yêu mang lại ý nghĩa cho cuộc sống, bởi vì nó bày tỏ mầu nhiệm của sự sống. Thật vậy, chúng ta chỉ có sự sống nếu chúng ta cho đi; chúng ta chỉ thực sự sở hữu nó khi chúng ta quảng đại trao ban. Thánh Giuse có nhiều điều để nói với chúng ta về vấn đề này, bởi vì, qua những giấc mơ mà Thiên Chúa đã linh hứng cho ngài, ngài đã biến cuộc đời mình thành một món quà.

Các sách Tin Mừng thuật lại với chúng ta bốn giấc mơ (xem Mt 1,20; 2,13.19.22). Đó là những lời kêu gọi của Chúa, nhưng không dễ dàng để chấp nhận chúng. Sau mỗi giấc mơ, thánh Giuse phải thay đổi kế hoạch của mình và chấp nhận rủi ro, hy sinh kế hoạch riêng của mình để làm theo những kế hoạch mầu nhiệm của Thiên Chúa, Đấng mà ngài hoàn toàn tín thác. Chúng ta có thể tự hỏi, "Tại sao lại đặt quá nhiều tin tưởng vào một giấc mơ mình thấy vào ban đêm?" Mặc dù một giấc mơ được coi là rất quan trọng trong thời cổ đại, nó vẫn chỉ là một điều nhỏ bé khi đối mặt với thực tế cụ thể của cuộc sống. Tuy nhiên, Thánh Giuse đã để cho mình được hướng dẫn bởi những giấc mơ của mình mà không do dự. Tại sao? Vì lòng ngài hướng về Thiên Chúa; tâm hồn ngài đã hướng chiều về Thiên Chúa. Một dấu hiệu nhỏ cũng đủ để “cái tai nội tâm” chú tâm của ngài nhận ra tiếng nói của Thiên Chúa. Điều này cũng áp dụng cho tiếng Chúa gọi chúng ta: Thiên Chúa không thích mặc khải mình một cách ngoạn mục, gây áp lực cho sự tự do của chúng ta. Chúa truyền đạt kế hoạch của Người cho chúng ta một cách nhẹ nhàng. Người không làm chúng ta bị choáng ngợp bởi những viễn cảnh chói lọi nhưng lặng lẽ nói vào sâu thẳm trái tim chúng ta, đến gần chúng ta và nói với chúng ta bằng những suy nghĩ và cảm xúc của chúng ta. Theo cách này, như đã làm với thánh Giuse, Thiên Chúa đặt trước mắt chúng ta những chân trời sâu sắc và bất ngờ.

Thật vậy, những giấc mơ của thánh Giuse đã dẫn ngài đến những trải nghiệm mà ngài không bao giờ tưởng tượng được. Trải nghiệm đầu tiên đã gây bất ổn cho việc hứa hôn của ngài, nhưng làm cho ngài trở thành cha của Đấng Cứu Thế; trải nghiệm thứ hai khiến ngài phải chạy trốn sang Ai Cập, nhưng đã cứu được mạng sống của gia đình mình. Sau  giấc mơ thứ ba báo trước việc ngài trở về quê hương, giấc mơ thứ tư khiến ngài thay đổi kế hoạch một lần nữa, đưa ngài đến Nazareth, nơi Chúa Giê-su sẽ bắt đầu rao giảng về Nước Thiên Chúa. Giữa tất cả những biến động này, thánh Giuse đã tìm thấy can đảm để làm theo ý Thiên Chúa. Trong ơn gọi cũng thế: Lời kêu gọi của Thiên Chúa luôn thúc giục chúng ta bước bước đầu tiên, hiến thân, tiến về phía trước. Không thể có niềm tin nào không có rủi ro. Chỉ bằng cách tín thác phó thác chính mình vào ân sủng, bỏ qua một bên những chương trình và sự tiện nghi của riêng mình, chúng ta mới có thể thực sự thưa “vâng” với Thiên Chúa. Và mọi tiếng thưa “vâng” đều mang lại kết quả bởi vì nó trở thành một phần của một kế hoạch lớn hơn mà chúng ta chỉ nhìn thấy những chi tiết, nhưng là điều mà Nghệ sĩ Thần linh biết và thực hiện, để biến mọi cuộc đời trở thành một kiệt tác. Theo nghĩa này, thánh Giuse là một ví dụ nổi bật về việc chấp nhận các kế hoạch của Thiên Chúa. Tuy nhiên, sự chấp nhận của ngài là sự chấp nhận chủ động: không bao giờ miễn cưỡng hay cam chịu. Thánh Giuse “chắc chắn không cam chịu một cách thụ động, nhưng chủ động một cách can đảm và vững vàng” (Patris Corde, 4). Xin ngài giúp mọi người, đặc biệt là những người trẻ đang phân định, biến ước mơ của Thiên Chúa dành cho họ thành hiện thực. Xin ngài khơi dậy trong họ lòng can đảm để thưa “vâng” với Thiên Chúa, Đấng luôn làm ngạc nhiên và không bao giờ gây thất vọng.

Từ thứ hai đánh dấu hành trình của thánh Giuse và hành trình của ơn gọi là phục vụ. Các sách Tin Mừng cho thấy thánh Giuse đã sống hoàn toàn vì người khác chứ không bao giờ sống vì chính mình. Dân thánh của Thiên Chúa gọi thánh nhân là người phối ngẫu thanh khiết nhất; điều này cho thấy khả năng yêu thương của ngài, không giữ lại điều gì cho riêng mình. Bằng cách giải phóng tình yêu khỏi mọi sự chiếm hữu, ngài sẵn sàng cho một sự phục vụ thậm chí còn hiệu quả hơn. Sự chăm sóc yêu thương của ngài đã trải dài qua nhiều thế hệ; sự bảo vệ chu đáo của ngài đã khiến ngài trở thành Đấng Bảo trợ của Giáo hội. Là một người biết cách thể hiện ý nghĩa của sự tự hiến trong cuộc sống, thánh Giuse cũng là đấng bảo trợ cho người chết lành. Tuy nhiên, sự phục vụ và hy sinh của ngài chỉ có thể thực hiện được bởi vì chúng được nâng đỡ bởi một tình yêu lớn hơn: “Mọi ơn gọi đích thực đều được sinh ra từ việc tự hiến, là hoa trái của sự hy sinh chín chắn. Chức linh mục và đời sống thánh hiến cũng đòi hỏi phải có sự chín chắn như vậy. Dù ơn gọi của chúng ta là gì, kết hôn, độc thân hay sống trinh khiết, việc cho đi chính mình sẽ không thành toàn nếu nó chỉ dừng lại ở sự hy sinh; nếu thế, thay vì trở thành một dấu chỉ của vẻ đẹp và niềm vui của tình yêu, việc cho đi chính mình sẽ có nguy cơ trở thành biểu hiện của bất hạnh, buồn bã và thất vọng”(sđd, 7).

Đối với Thánh Giuse, phục vụ - như một biểu hiện cụ thể của việc trao tặng chính mình - không chỉ đơn giản là một lý tưởng cao đẹp, mà đã trở thành một quy tắc cho cuộc sống hàng ngày. Ngài cố gắng tìm kiếm và chuẩn bị một nơi mà Chúa Giê-su có thể chào đời; ngài đã làm hết sức mình để bảo vệ Chúa khỏi cơn thịnh nộ của vua Hêrôđê bằng cách sắp xếp một chuyến đi vội vã sang Ai Cập; ngài lập tức trở về Giêrusalem khi Chúa Giê-su bị lạc; ngài đã nuôi sống gia đình bằng công việc của mình, ngay cả khi ở đất nước xa lạ. Tóm lại, ngài thích nghi với những hoàn cảnh khác nhau với thái độ của những người không nản chí khi cuộc sống không diễn ra như họ mong muốn; ngài cho thấy sự sẵn lòng điển hình của những người sống để phục vụ. Bằng cách này, thánh Giuse đã chào đón những cuộc hành trình thường xuyên và thường bất ngờ của cuộc đời: từ Nazareth đến Belem để điều tra dân số, rồi sang Ai Cập và lại về Nazareth, và hàng năm lên Giêrusalem. Mỗi lần như thế, ngài đều sẵn sàng đối mặt với hoàn cảnh mới mà không phàn nàn, luôn sẵn sàng cộng tác giúp đỡ để giải quyết tình huống. Chúng ta có thể nói rằng đây là đôi tay dang rộng của Chúa Cha đang vươn tới Con của Người trên trái đất. Thánh Giuse không thể không trở thành mẫu mực cho mọi ơn gọi, được kêu gọi trở thành những bàn tay cần cù của Chúa Cha, dang rộng ra với con cái của Người.

Vì vậy, tôi thích nghĩ về Thánh Giuse, người bảo vệ Chúa Giêsu và Giáo hội, như người bảo vệ các ơn gọi. Trên thực tế, từ sự sẵn lòng phục vụ của ngài đã nảy sinh sự quan tâm bảo vệ. Sách Tin Mừng cho chúng ta biết “thánh Giuse đã trỗi dậy, và đang đêm, đưa Hài Nhi và mẹ Người trốn sang Ai-cập” (Mt 2,14); điều này cho thấy sự quan tâm khẩn thiết của ngài đến lợi ích của gia đình mình. Ngài không lãng phí thời gian để lăn tăn về những điều ngài không thể kiểm soát, nhưng để dành toàn bộ sự quan tâm cho những người được giao phó cho ngài. Sự quan tâm chu đáo ấy là dấu chỉ của một ơn gọi đích thực, là chứng từ của một đời sống được đánh động bởi tình yêu Thiên Chúa. Thật là một tấm gương đẹp về đời sống Ki-tô hữu mà chúng ta nêu lên khi chúng ta từ chối theo đuổi tham vọng hoặc ham mê ảo tưởng của mình, nhưng thay vào đó quan tâm đến những gì Chúa đã giao phó cho chúng ta qua Giáo hội! Sau đó Thiên Chúa ban Thánh Thần và sự sáng tạo của Người trên chúng ta; Người thực hiện điều kỳ diệu nơi chúng ta, như Người đã làm nơi thánh Giuse.

Cùng với lời kêu gọi của Thiên Chúa, điều biến ước mơ lớn nhất của chúng ta thành hiện thực và lời đáp lại của chúng ta, được tạo nên từ sự phục vụ quảng đại và sự chăm sóc chu đáo, có một đặc điểm thứ ba trong cuộc sống hàng ngày của thánh Giuse và ơn gọi Ki-tô hữu của chúng ta, đó là lòng trung thành. Thánh Giuse là “người công chính” (Mt 1,19) hằng ngày kiên trì âm thầm phục vụ Thiên Chúa và các kế hoạch của Người. Vào một thời điểm đặc biệt khó khăn trong cuộc đời, ngài đã suy nghĩ kỹ càng về những việc phải làm (xem câu 20). Ngài không để mình bị sự vội vàng áp đảo. Ngài không khuất phục trước sự cám dỗ để hành động hấp tấp, chỉ đơn giản là làm theo bản năng của mình hoặc hành động bộc phát. Thay vào đó, ngài suy xét mọi thứ một cách kiên nhẫn. Ngài biết rằng thành công trong cuộc sống được xây dựng dựa trên sự trung thành thường xuyên với những quyết định quan trọng.. Điều này được thể hiện qua sự kiên trì miệt mài khi ngài là một người thợ mộc khiêm tốn (x. Mt 13,55), một sự kiên trì thầm lặng, không tạo nên tin tức gì trong thời đại của ngài, nhưng đã truyền cảm hứng cho cuộc sống hàng ngày của vô số người cha, người lao động và người Kitô hữu trong hàng thế kỷ. Bởi vì ơn gọi – cũng như cuộc sống - chỉ trưởng thành chín chắn nhờ sự trung thành hàng ngày.

Sự trung thành như vậy được nuôi dưỡng như thế nào? Dưới ánh sáng lòng thành tín của Thiên Chúa. Những lời đầu tiên mà Thánh Giuse đã nghe trong giấc mơ là lời mời gọi đừng sợ, vì Thiên Chúa luôn trung thành với những lời hứa của Người: “Giuse, con vua Đavít, đừng sợ” (Mt 1,20). Đừng sợ: những lời này Chúa cũng nói với bạn, người chị em quý mến, với bạn, người anh em thân yêu, bất cứ khi nào bạn cảm thấy điều đó, ngay cả khi đang bấp bênh và do dự, bạn không thể trì hoãn ước muốn dâng cuộc đời mình cho Chúa. Người lặp lại những lời này khi, có lẽ bạn đang ở đó, giữa những thử thách và hiểu lầm, cố gắng làm theo ý muốn của Người mỗi ngày. Đó là những từ bạn sẽ nghe thấy lại, dọc hành trình ơn gọi của bạn, khi bạn quay trở lại mối tình đầu của mình. Đây là một điệp khúc đồng hành với tất cả những người - như thánh Joseph - thưa vâng với Chúa bằng cuộc sống của họ, qua sự trung thành của họ mỗi ngày.

Sự trung thành này là bí mật của niềm vui. Một bài thánh ca trong phụng vụ nói về “niềm vui trong suốt” hiện diện trong ngôi nhà ở Nazareth. Đó là niềm vui của sự đơn sơ, niềm vui được trải nghiệm hàng ngày bởi những ai quan tâm đến điều thực sự quan trọng: sự gần gũi trung thành với Thiên Chúa và với người lân cận. Thật tốt biết bao nếu bầu khí, đơn sơ và rạng rỡ, điều độ và đầy hy vọng này tràn ngập khắp các chủng viện, nhà dòng và nhà xứ của chúng ta! Đó là niềm vui tôi cầu chúc cho các bạn, những người anh chị em, những người đã quảng đại biến Thiên Chúa thành ước mơ của cuộc đời anh chị em, phục vụ Người trong những người anh chị em của anh chị em qua sự trung thành, điều là bằng chứng hùng hồn trong thời đại của những lựa chọn và cảm xúc phù du, những thứ không mang lại niềm vui bền vững. Xin thánh Cả Giuse, Đấng bảo vệ các ơn gọi, đồng hành với anh chị em bằng trái tim phụ tử của ngài!

Roma, đền thờ Gioan Laterano, 19 tháng 3 năm 2021, lễ trọng thánh Giuse

Phanxicô

Nguồn: Vatican News Tiếng Việt

 

ngay-the-gioi-cau-nguyen-cho-on-goi (1).
Logo-large-web.png

Sứ điệp ĐTC nhân Ngày Cầu nguyện cho ơn gọi 2019

 

Anh chị em thân mến,

Sau lần trải nghiệm sống động và hiệu

quả về Thượng hội đồng giới trẻ vào

tháng 10 năm ngoái, chúng ta gần đây

cử hành Ngày Giới trẻ Thế giới 34 tại

thành phố Panama. Hai sự kiện lớn này

giúp Giáo Hội để tâm đến tiếng nói của

Chúa Thánh Thần và cuộc sống của người

trẻ, nam cũng như nữ. Giáo Hội cũng

quan tâm đến những câu hỏi và bận

tâm của người trẻ, những vấn đề và hy

vọng của họ.

Dựa trên những gì đã chia sẻ với người

trẻ ở Panama, cha muốn suy tư phản tỉnh

về Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn gọi

năm nay, về cách mà tiếng gọi của

Chúa khiến chúng ta nhận được một lời

hứa; đồng thời, Ngài yêu cầu chúng ta

hãy can đảm đón lấy mạo hiểm với Thiên Chúa và cho Thiên Chúa. Cha sẽ làm điều này bằng cách phản tỉnh ngắn gọn với các con về hai khía cạnh: lời hứa và mạo hiểm, khi hai điều này xuất hiện trong đoạn Tin Mừng Chúa gọi các môn đệ đầu tiên trên bờ biển Galilê (Mc. 1, 16-20).

Hai cặp anh em, Simon và Anrê, Gioan và Giacôbê đang làm việc đánh bắt cá hằng ngày của họ. Trong công việc mưu sinh này, họ đã học được các quy luật tự nhiên, nhưng đôi khi sóng gió bất lợi ập đến, khiến con thuyền của họ chao đảo, họ cũng phải đương đầu với thách đố. Nỗ lực của họ vài ngày cũng được đền đáp với mẻ cá lớn, nhưng những lần khác, họ vất vả suốt đêm mà chẳng bắt được con nào, và họ vào bờ với tâm trạng mệt mỏi thất vọng.

Cuộc sống phần lớn là như thế. Mỗi người cố gắng nhận ra khát vọng thẳm sâu nhất của mình. Chúng ta cam kết làm việc để hy vọng sẽ gia tăng phong phú đời sống, và chúng ta đặt những khả năng ấy trên “biển cả”, với hy vọng điều khiển con thuyền đúng hướng, điều ấy sẽ thỏa mãn cơn khát hạnh phúc của ta. Đôi khi chúng ta tận hưởng mẻ cá lớn, trong lúc khác, chúng ta lại cần giữ cho con thuyền không bị sóng đánh, hoặc chúng ta thất vọng với mẻ lưới trống rỗng.

Cũng như mọi lời mời gọi, Tin Mừng nói về một cuộc gặp gỡ. Chúa Giêsu đi ngang qua, nhìn thấy những ngư dân đó và đi đến chỗ họ… Điều ấy cũng tương tự xảy ra khi chúng ta gặp người mà chúng ta muốn kết hôn, hoặc lần đầu tiên chúng ta cảm thấy đời sống thánh hiến thật hấp dẫn: cuộc gặp gỡ khiến chúng ta ngạc nhiên, và tại khoảnh khắc đó, chúng ta thoáng thấy lời hứa của niềm vui có thể thỏa lấp đời sống của ta. Ngày hôm đó, bên bờ biển Galilê, Chúa Giêsu đã đến gần với những ngư dân đó, Ngài phá vỡ “nhịp sống đơn điệu hằng ngày” của họ. (Bài giảng ngày Quốc tế ơn gọi ngày 2 tháng 2 năm 2018). Và ngay lập tức, Giêsu trao cho họ một lời hứa: “Tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.” (Mc. 1, 17).

Lời kêu gọi của Chúa không phải là sự áp đặt của Thiên Chúa lên tự do của chúng ta; nó không phải là cái “lồng” hay một gánh nặng ta phải chịu. Trái lại, đó là sáng kiến yêu thương; nhờ đó, Thiên Chúa gặp gỡ và mời gọi chúng ta nên một phần công việc vĩ đại này. Ngài mở ra trước mắt chúng ta một chân trời biển rộng và lượng cá dồi dào ta bắt được.

Thật vậy, Thiên Chúa mong muốn cuộc sống của chúng ta không trở nên vô vị và có thể đoán trước. Ngài không muốn cuộc sống của ta bị giam cầm trong những thói quen hàng ngày, hoặc không phản ứng trước những quyết định ý nghĩa. Chúa không muốn chúng ta sống ngày này qua ngày khác, mà cứ nghĩ rằng mình chẳng có gì đáng để phấn đấu. Rồi dần dà, chúng ta đánh mất ước muốn đi trên những con đường mới mẻ và thú vị. Nếu đôi khi Chúa khiến chúng ta trải nghiệm một lần “mẻ cá diệu kỳ”, thì đó là lúc Ngài muốn chúng ta khám phá ra rằng mỗi chúng ta được mời gọi – trong nhiều cách khác nhau – đến một điều gì đó lớn lao; nghĩa là, cuộc sống của ta không nên vướng bận vào mảnh lưới của buồn chán, nản lòng. Mỗi ơn gọi là một lời gọi không được đứng trên bờ với mảnh lưới trong tay, nhưng là đi theo Chúa Giêsu trên con đường mà Ngài vạch ra cho chúng ta, vì hạnh phúc của ta và vì lợi ích của những người xung quanh.

Đón lấy lời hứa này tự nhiên cho ta lòng can đảm để mạo hiểm đưa ra quyết định. Các môn đệ đầu tiên được Chúa Giêsu gọi trở nên một phần của điều gì đó lớn lao hơn, “lập tức họ bỏ chài lưới mà đi theo Người.” (Mc. 1, 18). Đáp lại lời gọi của Chúa liên hệ đến việc đặt chính bản thân của mỗi người trên dòng đời, và đối diện với thách đố lớn lao. Điều đó có nghĩa là sẵn sàng để lại đằng sau bất cứ điều gì buộc chặt chúng ta vào chiếc thuyền nhỏ của ta, và ngăn chúng ta đưa ra một lựa chọn dứt khoát. Chúng ta được kêu gọi để táo bạo và quyết đoán trong việc tìm kiếm kế hoạch của Chúa dành cho cuộc đời của ta. Trong khi nhìn ra “đại dương” mênh mông của ơn gọi, chúng ta không thể cứ loay hoay vá lưới trên thuyền, vốn cho chúng ta sự an toàn, nhưng chúng ta phải tin tưởng vào lời hứa của Chúa.

Trước hết, cha nghĩ về lời mời ấy dành cho đời sống Kitô hữu mà chúng ta lãnh nhận trong Bí tích Rửa tội. Lời gọi ấy dạy rằng, cuộc sống của ta không phải là ngẫu nhiên, nhưng là một món quà: chúng ta là những người con yêu dấu của Chúa, được tập hợp trong đại gia đình Giáo hội. Nơi đó, đời sống Kitô hữu được sinh ra và phát triển, đặc biệt là qua phụng vụ. Phụng vụ giới thiệu với chúng ta về lời của Chúa và ân sủng của các bí tích; từ hồi còn nhỏ, chúng ta được dạy cách thế cầu nguyện và chia sẻ tình huynh đệ. Cuối cùng, bởi Giáo hội là mẹ của chúng ta, nên người Mẹ ấy đưa chúng ta đến cuộc sống mới và dẫn chúng ta đến với Chúa Kitô. Vì vậy, chúng ta phải yêu thương người Mẹ này, ngay cả khi ta nhìn thấy khuôn mặt của Giáo hội bị tàn phá bởi những yếu đuối, tội lỗi của con người, và chúng ta phải giúp Giáo hội trở nên xinh đẹp và rạng rỡ hơn để Giáo hội có thể làm chứng cho tình yêu của Chúa trong thế giới này.

Do vậy, đời sống Kitô hữu được thể hiện trong những quyết định đó, trong khi đưa ra một định hướng chính xác cho hành trình của mỗi người. Đồng thời, nó cũng góp phần vào sự phát triển Nước Chúa trong thế giới chúng ta. Cha nghĩ đến quyết định kết hôn trong Chúa Kitô và hình thành một gia đình, cũng như tất cả những ơn gọi khác liên quan đến công việc và nghề nghiệp, với cam kết bác ái và đoàn kết, với trách nhiệm xã hội, chính trị, v.v. Những ơn gọi này làm cho chúng ta mang lấy một lời hứa về lòng tốt, tình yêu và công lý, không chỉ cho bản thân ta, mà còn cho xã hội và văn hóa của chúng ta nữa. Những điều này cần lòng can đảm của các Kitô hữu và các nhân chứng đích thực của Nước Chúa.

Khi gặp gỡ Thiên Chúa, một số người có thể cảm thấy hấp dẫn trước lời mời gọi của đời sống thánh hiến hoặc linh mục. Đó là một khám phá có thể gợi hứng và đồng thời khiến chúng ta sợ hãi  từ khi ta cảm thấy được gọi trở thành “lưới người như lưới cá” trong con thuyền Giáo hội, bằng cách trọn vẹn cam kết phục vụ Tin Mừng và anh chị em của chúng ta. Một quyết định như thế đòi hỏi phải để lại mọi thứ ở phía sau để theo Chúa, để dâng hiến mình cho Thiên Chúa và chia sẻ sứ mạng của Ngài. Nhiều loại giằng co nội tâm có thể cản trở ta đưa ra quyết định này, đặc biệt là trong bối cảnh tục hóa lan tràn; nơi đó dường như không còn chỗ cho Thiên Chúa và Tin Mừng. Những nơi ấy dễ phát sinh ra chán nản và người ta thường rơi vào tình trạng “hy vọng èo uột” (Bài giảng trong thánh lễ với các linh mục, tu sĩ và phong trào giáo dân, Panama, 26-2-2019).

Tuy nhiên, không có niềm vui nào lớn hơn niềm vui của người dâng hiến đời mình cho Chúa! Cha muốn nói điều này đặc biệt với các bạn trẻ. Đừng điếc lác trước tiếng gọi của Chúa! Nếu Ngài gọi chúng con đi vào con đường này, xin đừng buông xuôi mái chèo, nhưng hãy tín thác nơi Chúa. Đừng ngục ngã trước sợ hãi, vốn là điều làm chúng ta tê liệt trước những tầm cao lớn lao mà Chúa chỉ cho chúng ta. Chúng con hãy luôn nhớ rằng với những ai bỏ thuyền lưới lại đằng sau mà đi theo Giêsu, Thiên Chúa hứa ban niềm vui về một cuộc sống mới có thể lấp đầy tâm hồn chúng ta, và làm cho hành trình của của ta thêm sống động.

Các bạn thân mến, không phải lúc nào cũng dễ dàng nhận ra ơn gọi của chúng ta và điều khiển cuộc đời ta đi theo đúng hướng. Vì lý do này, cần phải có một cam kết đổi mới nơi mỗi thành phần của Giáo hội: linh mục, tu sĩ, người mục vụ và những nhà giáo dục, để Giáo hội cung cấp cho những người trẻ cơ hội đặc biệt để lắng nghe và nhận định. Cần có việc mục vụ giới trẻ và cổ võ ơn gọi để có thể mở ra con đường khám phá kế hoạch của Thiên Chúa; trên hết là cầu nguyện, suy niệm Lời Chúa, chầu Thánh Thể và đồng hành thiêng liêng.

Như đã được làm rõ nhiều lần trong Ngày Giới trẻ Thế giới ở Panama, chúng ta nên luôn nhìn đến Đức Maria. Cũng trong câu chuyện thời trẻ của Mẹ, ơn gọi vừa là lời hứa vừa là rủi ro. Nhiệm vụ của Mẹ không hề dễ dàng chút nào, nhưng Mẹ không cho phép nỗi sợ hãi thắng thế. “Đó là tiếng ’xin vâng’ của người chuẩn bị cam kết, người sẵn lòng đón lấy rủi ro, sẵn sàng đánh cược mọi thứ Mẹ có, chẳng có gì đảm bảo hơn là sự chắc chắn biết Mẹ mang lấy lời hứa ấy. Cha hỏi mỗi người trong các con: Các con có thấy mình chính là người đón lấy lời hứa ấy không? Tôi sẽ mang theo lời hứa nào trong lòng mình? Chẳng nghi ngờ gì khi sứ mạng của Đức Maria quả là rất khó khăn, nhưng những thách thức trước mắt không phải là lý do để Mẹ nói ’không’. Tất nhiên mọi thứ sẽ phức tạp, nhưng mọi thứ sẽ diễn ra cách khác khi sự hèn nhát làm tê liệt chúng ta, vì mọi thứ không rõ ràng hoặc chắc chắn ở phía trước. (Đêm Canh Thức với Giới Trẻ ở Panama, ngày 26 tháng 1 năm 2019).

Vào Ngày Thế giới Cầu nguyện cho Ơn gọi này, chúng ta hãy tham gia cầu nguyện và cầu xin Thiên Chúa giúp chúng ta khám phá kế hoạch yêu thương của Ngài dành cho cuộc sống của chúng ta; và xin Ngài ban cho chúng ta lòng can đảm bước đi trên con đường mà ngay từ đầu, Ngài đã chọn cho mỗi người chúng ta.

Từ Vatican, 31 tháng 1 năm 2019

Mừng lễ thánh Gioan Boscô.

Giáo Hoàng Phanxicô

Chuyển từ Anh ngữ: Giuse Phạm Đình Ngọc SJ

56th World Day of Prayer for Vocation (p
bottom of page